Khiến tôi quyết định sở hữu Sony A7C2 - ban ca moi
Trong đợt mua sắm ngày 11/11 vừa qua, tôi đã không thể kiềm chế được bản thân và đặt ngay chiếc Sony A7C2. Đây là máy ảnh thứ ba trong bộ sưu tập của tôi. Chiếc đầu tiên là Nikon D7100 mà tôi đã mua vào năm 2014 với kèo bóng đá tối nay giá hơn 8 triệu đồng. Đáng tiếc là sau hai, ba năm sử dụng ít ỏi, cuối cùng tôi cũng phải bán nó đi. Máy ảnh thứ hai là Sony A6400, mua vào năm 2019 (giá cả thì tôi đã quên), nhưng cũng chỉ game ban ca doi thuong dùng được một năm rồi lại nằm im trong tủ đến năm 2020 thì bán.
Đến năm 2024 này, thật thú vị khi nhận ra rằng cứ mỗi năm năm tôi lại mua một chiếc máy ảnh mới. Hiện tại, chiếc A7C2 đã theo tôi qua bốn, năm lần chụp ảnh, và tôi cảm thấy đây sẽ là người bạn đồng hành lâu dài. Tôi nhận ra rằng lý do khiến những chiếc máy trước đó không được sử dụng nhiều là vì thiếu đi một động lực lớn - một người bạn thích chụp ảnh. May mắn thay, bây giờ Pumpkin rất yêu thích việc chụp ảnh, và mỗi khi chúng tôi ra ngoài đều mang theo máy ảnh.
Gần đây, tôi cũng đã lắng nghe rất nhiều podcast về nhiếp ảnh, trong đó tôi đặc biệt yêu thích tập "Tôi là Khinh Trọng, tôi mua máy ảnh". Những phân tích về chủ nghĩa tiêu thụ trong tập này thực sự làm tôi suy ngẫm. Nhiều nhu cầu thực tế là do con người tạo ra thông qua quảng cáo và các nền tảng truyền thông cá nhân. Khi nhìn thấy những bức ảnh đẹp được chụp bởi các thiết bị cao cấp, chúng ta thường nghĩ mình cũng có thể làm được điều tương tự và cảm thấy bản thân cần thiết phải sở hữu chúng. Nhưng khi đã mua rồi, mới phát hiện ra rằng "nhu cầu tưởng như có" đôi khi không thực sự tồn tại.
Ví dụ điển hình chính là việc tôi mua chiếc Nikon D7100. Vào thời điểm đó, tôi đang say mê đạp xe và thường xuyên nhìn thấy những người khác sử dụng máy ảnh để ghi lại cảnh sắc dọc đường. Với suy nghĩ đơn giản rằng Nikon là lựa chọn tốt cho chụp phong cảnh, tôi đã nhanh chóng quyết định mua mà không lường trước rằng mình sẽ chẳng mấy khi sử dụng đến.
Nhiếp ảnh là một sở thích đặc biệt vì nó phụ thuộc vào thiết bị, nhưng lại có mức độ phức tạp khá thấp trong việc học hỏi. Chỉ cần biết cách nhấn nút chụp, bạn đã có thể có được một bức ảnh. Chính điều này đã khiến việc mày mò và nâng cấp thiết bị trở thành niềm vui khó cưỡng đối với nhiều người.
Lý do tôi chọn A7C2 có ba yếu tố chính:
Về ống kính, hiện tại tôi chủ yếu tập trung vào chụp chân dung nên ưu tiên lựa chọn những ống kính có khẩu độ lớn cố định. Mặc dù tôi có chút rung động với Sony 50mm f/1.4, nhưng mức giá hơn 8 triệu đồng quả thực là quá sức với tôi. Hai người bạn của tôi đều đang sử dụng ống kính Zeiss 55mm f/1.8 với giá khoảng 30 triệu đồng Việt Nam, nên tôi đã quyết định chọn lựa này.
Về phụ kiện, tôi đã đầu tư thêm bốn món đồ:
- Thẻ nhớ cao cấp
- Pin dự phòng
- Túi đựng chuyên dụng
- Bộ vệ sinh lens
Cũng có một câu chuyện nhỏ liên quan đến giá cả của A7C2. Tôi đã mua sản phẩm trên kênh trợ giá tỷ đồng của Taobao với giá 12.150 Nhân dân tệ. Trước khi nhận hàng, giá giảm xuống 100 Nhân dân tệ và hệ thống đã tự động hoàn lại số tiền chênh lệch. Tuy nhiên, trong giai đoạn sau của ngày 11/11, giá đã giảm sâu xuống còn 11.797 Nhân dân tệ, nhưng hệ thống không tự động hoàn trả chênh lệch. Sau khi liên hệ với dịch vụ khách hàng, tôi được thông báo rằng chương trình trợ giá tỷ đồng chỉ áp dụng trong vòng 48 giờ. Từ đó, tôi quyết định không bao giờ sử dụng kênh này nữa. Hiện tại, sau khi đợt khuyến mãi kết thúc, giá trên JD.com vẫn giữ ở mức 12.099 Nhân dân tệ. Có lẽ tôi đã mua chiếc máy ảnh này chỉ để... buồn!